Mãi mãi không còn nhìn thấy nữa ...

Thảo luận trong 'Offline' bắt đầu bởi Suzana, 3 Tháng bảy 2014.

  1. Suzana

    Suzana Thành viên

    Bài viết:
    171

    [​IMG]

    Hôm nay , nghe tin người thân của một người bạn trong game mất, ừ thì đơn giản là xuôi tay nhắm mắt, nhẹ nhàng đến đau lòng...

    Sinh ra , tồn tại phát triển rồi lại trở về cát bụi, đó là quy luật tự nhiên nhưng rất khó để chấp nhận.

    Cái cảm giấc mất đi một người thân có thể sẽ dâng cao tức thời nhưng cũng có khi gặm nhắm mãi mãi, khi mà cái khung cảnh thân quen vẫn tồn tại nhưng thiếu mất đi một nhân vật, thật trống vắng . Mất đi nghĩa là không còn tồn tại, nghĩa là chỉ có thể thấy được qua những bức hình, những đoạn ghi âm và những hồi ức ...

    Ngày học cấp 2, Su có nhìu bạn bè , có người thích có người không thích, những chuyện giận hờn vu vơ con nít , rồi lên cấp 3 trường mới bạn mới nên liên lạc thưa dần ...

    Cách đây hai năm vài bạn bè liên lạc lại để sẵn gửi thiệp mời cưới nhỏ bạn ngồi sau lưng mình ngày trước, buổi gặp mặt thiếu một người vì đã mất do tai nạn giao thông, một tên say xỉn đã tông vào bạn ấy khi đang đi bộ qua đường, nghĩ mà buồn...

    Buổi trưa trước khi tiệc cưới được tổ chức vào chiều nay ở nhà hàng thì nhận được hung tin , nhỏ ấy đã bị lật xuồng khi đi rước dâu , cả 2 vợ chồng đều không thể bơi lên được nữa, đám cưới đã trở thành đám tang, mọi người khóc hết nước mắt...

    Gịân hay thương, ghét hay hờn gì cũng cuốn theo cát bụi , chút cảm xúc vụn vặn ấy có là gì so với nỗi đau những người ở lại.

    Khi thời đại thông tin cuốn con người lún sâu vào mạng xã hội, những dòng tin nhắn trơ trọi, những câu chào hỏi đã được lập trình, để rồi bối rối khi nhìn nhau, lúng túng khi thốt lên một lời cám ơn hay xin lỗi . Dần dần mọi người đã ngại tiếp xúc lẫn nhau, có thể do mắc cỡ, do sợ nhìn vào mặt người đối diện hoặc là sợ một câu từ chối hay đơn giản là cảm thấy nó sến vô cùng.

    Nhưng liệu ngày mai bạn còn có cơ hội để thể hiện những cảm xúc ấy hay không ?

    chúng ta có hay thường nói

    Con thương mẹ..
    Anh yêu em..
    Em yêu anh ...
    Mình thích bạn..
    .... hay không?

    Hay là phải thay thế bằng I love you? một ngôn ngữ khác sẽ làm mình đỡ ngại miệng ?

    Và liệu sự ngại ngùng ấy có còn không nếu như người kia không còn tồn tại và vĩnh viễn họ sẽ không bao giờ được nghe chúng ta nói nữa? rồi để hối tiếc , được gì nữa ..

    Hãy để họ được biết những cảm xúc của chúng ta, có lẽ họ cũng đã chờ điều ấy lâu lắm rồi , để một mai khi mãi mãi không còn nhìn thấy nữa thì những ký ức đẹp đẽ sẽ mãi mãi trong tim của mỗi người ..

    Xin chia sẽ nỗi mất mác này đến một người bạn !!

Chia sẻ trang này